"Aaaaaaa!"
"..."
Nhữ Tư Côn nhìn lên trên bằng đôi mắt đỏ ngầu.
'Chuyện gì đã xảy ra vậy?'
Kể từ lúc các môn đồ Hoa Sơn leo lên tường thành, những tiếng la hét cứ vang lên không ngừng. Dĩ nhiên chiến trường không lý nào lại yên tĩnh, nhưng rõ ràng là có gì đó rất khác.
Vì vậy mà....
"Aaaaaaaaaaa!"
Nhìn mà xem.
Cứ mỗi lần ánh sáng hoàng kim và huy quang tỏa ra lấp lánh là ba bốn người lại bị văng ra khỏi tường thành.
Hửm?
Nếu bị văng ra như vậy thì sẽ như thế nào đây?
Chuyện này cũng quá rõ ràng rồi.
"Cứu ta vớiiiiiiiii"
"Aaaaaaaa!!!"
Những võ giả của Băng Cung hét lên đầy thảm thiết rồi rơi xuống bên dưới tường thành.
Bịch! Bịch!
Nhữ Tư Côn nhìn xuống phía dưới bất giác nhắm mắt lại. Những người bị rơi xuống cánh đồng tuyết đang không ngừng co giật.
'Không chết là được rồi'
Có lẽ bọn chúng sẽ phải nằm trên giường cả đời, nhưng dù sao nhờ có lớp tuyết dày nên ít nhất cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
"Trưởng lão!"
"Ừm, được rồi!"
Nhữ Tư Côn nhanh chóng leo lên tường thành.
'Đây không phải lúc để mình suy nghĩ đến những chuyện như vậy'
Hắn đang trong một cuộc chiến. Và chẳng phải các môn đồ Hoa Sơn là những vị khách quý đang giúp đỡ hắn hay sao? Hắn vốn đã cảm thấy rất xấu hổ khi để những vị khách đi đầu mở đường rồi.
"Hựaaaaa!"
Nhữ tư Côn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Kể từ sau khi mưa tên biến mất, việc leo lên tường thành không phải là vấn đề gì đó quá lớn đối với hắn ta. Sau khi leo đến đỉnh thành, hắn ta đạp mạnh vào tường thành và bay mình lên phía trên.
"Mấy tên tiểu tử các ngươi!!! Ta....Áaaaaa!!!"
Ngay lúc đó, đám cung đồ Băng Cung bị văng ra như những quả đạn pháo hướng về phía hắn ta đang ở trên không trung.
"Áaaa"
Hắn ngay lập tức nằm sấp xuống đất như một tờ giấy khi chưa kịp hét lên một tiếng nào. Những người bị văng ra lướt qua ngay trên đầu hắn nhanh như sao xẹt.
'Nếu như ta bị đâm bởi những kẻ đó thì sao đây...?'
Có lẽ hắn cũng sẽ rơi xuống phía dưới kia và sẽ trở thành cái bộ dạng co giật như hắn vừa nhìn thấy ban nãy.
Nhữ Tư Côn bắt đầu đổ mồ lạnh toát mặc dù thời tiết đang vô cùng lạnh giá. Hắn cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi ngẩng đầu lên. Và ngay sau đó, cảnh tượng bên trên tường thành hiện lên rõ mồn một trong mắt hắn ta.
Uỳnhhhhh
Đòn chấn cước được thi triển làm rung chuyển toàn bộ bức tường thành.
Nhữ Tư Côn hoàn toàn không thể hiểu được vì sao một thân hình nhỏ bé như vậy lại mang một sức mạnh khủng khiếp đến thế?
"A di đà Phậtttttttt!"
Ngay khi Tuệ Nhiên giương nắm đấm ra phía trước và tỏa ra ánh sáng hoàng kim lẫn Phật quang, những người chặn trước mắt hắn ta ngay lập tức bị chấn văng ra khỏi tường thành.
"Aaaaaaa!"
"Aaaaaaaaa!"
Phật hiệu thường mang ý nghĩa từ bi. Vậy nhưng trong Phạt hiệu của Tuệ Nhiên từ khi nào đã chẳng còn có thể tìm ra một chút vết tích nào của sự nhân từ. Đức Phật sẽ nói gì đây khi nhìn thấy một người niệm A di đà Phật xong lại đi thổi bay con người xuống dưới tường thành?
Vậy nhưng, Tuệ Nhiên dường như chẳng hề bận tâm gì đến chuyện đó, hắn liên tục phát ra ánh sáng rực rỡ tấn công các võ giả của Băng Cung.
"Ngăn, ngăn hắn lại!"
Tất cả bọn họ đều hoảng sợ trước chưởng pháp quyền kình khổng lồ đến mức không thể tin được đó. Thực ra chuyện đó là hoàn toàn dễ hiểu nếu bọn họ biết Tuệ Nhiên là ai.
Rầm.
Bắt đầu từ Bán chưởng La Hán Quyền.
Tuệ Nhiên trong tư thế biểu tượng của Thiếu Lâm đang giáng những quyền kình khủng khiếp về phía những kẻ đang cố xông vào hắn ta.
Thanh kiếm của các võ giả Băng Tiễn đội va chạm với nắm đấm của Tuệ Nhiên.
Kengggg!
Và ngay sau đó, Cang Thiết Kiếm được cường hóa bằng nội công đã bị gãy như một món đồ chơi.
"Hộc!"
Những kẻ lao đến đều trợn tròn mắt trước kỳ sự đó.
Rầmmmmm!
arzcvr
Cùng với âm thanh như tiếng trống vang lên, máu bắt đầu phun ra. Đó là một quyền pháp đã vượt qua hình và đã đạt đến cực ý của pháp
Không quá lời khi nói rằng quyền pháp này chính là nền tảng của tất cả các môn võ công tại Trung Nguyên. Và La Hán Quyền đó đang thể hiện sức mạnh khủng khiếp của nó ngay trên tường thành của Bắc Hải Băng Cung này.
Cảnh giới võ công của hắn áp đảo đến mức không thể tin được rằng cách đây không lâu hắn đã bị Thanh Minh đánh bại.
Đây là một bằng chứng rõ ràng cho việc vì sao Thiếu Lâm lại gọi Tuệ Nhiên là tuyệt thế thiên tài trăm năm có một.
"A di đà Phật!"
Sau khi niệm Phật hiệu, Tuệ Nhiên lao đến như một mũi tên và đạp mạnh vào bắp đùi của những kẻ đang lùi lại vì hoảng sợ.
Rắccccc
Tiếng xương gãy vang lên. Những kẻ bị đạp vào đùi hét lên những tiếng thảm thiết rồi lăn lộn trên sàn.
Thiếu Lâm luôn dạy rằng, là một pháp tăng phải có lòng từ bi nhưng quyền cước thì không. Tựa như Đức Phật, quyền cước của Tuệ Nhiên không dung thứ cho những kẻ vô đạo.
"Ta thật sự không thể thích ứng được"
Chiêu Kiệt lè lưỡi.
Kể từ sau đại hội tỷ võ toàn thiên hạ, bọn họ vẫn luôn tu luyện một cách đều đặn. Các môn đồ Hoa Sơn đều đã trở nên mạnh mẽ vượt xa bản thân khi ấy.
Nhưng cho dù là vậy thì khoảng cách giữa bọn họ và Tuệ Nhiên dường như vẫn chưa thể thu hẹp một chút nào. Mặc dù bọn họ đã mạnh lên, nhưng Tuệ Nhiên rõ ràng cũng đã vượt xa quá khứ.
"Không thể thua được! Ưaaaaa!"
Chiêu Kiệt vung kiếm lên xẻ đôi không khí.
Sự sắc bén rõ ràng được thể hiện bên trong từng đường kiếm của hắn.
"Thấp hơn! Thấp hơn nữa!"
"Vâng!"
Yaaaaa!
Chiêu Kiệt dồn sức mạnh xuống dưới nền đất bằng các đầu ngón chân và hạ thấp vai xuống.
Lục thể giữ vững trọng tâm nhưng những đường kiếm được thi triển từ các đầu ngón tay lại nhẹ nhàng và thanh thoát hơn
"Không thể thua Thiếu Lâm được!"
Chiêu Kiệt nhanh như một con báo đốm xông thẳng tới đánh bay quân địch.
Phía sau lưng hắn là vách đá ngàn dặm.
Tại một nơi nguy hiểm như vậy, các môn đồ Hoa Sơn đang phải đối đầu với số quân địch nhiều gấp mười lần bọn họ.
Cho dù có ý chí sắt đá như thế nào chăng nữa, đây là tình huống mà không một ai lại không tim đập thình thịch, tay chân run rẩy cả.
Vậy nhưng trên khuôn mặt của bọn họ lại chẳng hề có một chút biểu cảm sợ hãi nào.
"Aaaaaa!"
"Tên tiểu tử kia! Đừng có hưng phấn như vậy!"
Nhuận Tông dùng vai đẩy Chiêu Kiệt ra rồi chạy về phía trước.
Sự phẫn nộ lướt qua trên khuôn mặt của các cung đồ Băng Cung đang dần bị đẩy lùi.
"Lũ, lũ khốn các ngươi!"
Làm gì có ai lại không nổi giận khi bị lũ kiếm tu điên loạn tranh giành nhau đến để hạ gục bản thân kia chứ?
"Giếttttttt"
Những thanh kiếm ngập tràn nộ khí được phóng đến hướng về phía Nhuận Tông.
Vậy nhưng Nhuận Tông không hề bối rối một chút nào. Hắn khép hờ đôi mắt nhìn những thanh kiếm đang lao đến và vung Mai Hoa Kiếm lên.
Keenggg
Nhẹ nhàng
Keenggg
Kiêu ngạo
Không hoa lệ như kiếm pháp của Chiêu Kiệt, nhưng kiếm chiêu không thể cơ bản hơn của Nhuận Tông đã ngăn chặn hoàn hảo và chính xác cuộc tấn công của đối phương.
Khi những thanh kiếm ở hàng phòng ngự bay đi, nửa thân trên của các võ giả Băng Cung đã lộ ra.
Phậpppp
Đương nhiên, kẻ đào sâu vào lỗ hổng mà Nhuận Tông tạo ra chính là Chiêu Kiệt.
"Áaaa!"
Một võ giả bị đâm xuyên qua vai hét lên rồi vội vàng lùi về phía sau.
"Lũ khốn Trung Nguyên đúng là không biết sợ là gì!"
Ngay khi hắn định phản công lại thì đột ngột ngã quỵ xuống sàn.
Một thanh kiếm xuyên qua khoảng cách nhỏ giữa Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đột ngột bay đến .
"Đã bảo là nới rộng khoảng cách ra rồi mà!"
"..."
Đường Tiểu Tiểu hét lên với khuôn mặt đầy cứng rắn.
Thanh kiếm của nàng ta giống với một phi tiêu hơn là một thanh kiếm. Một khi có khoảng trống, thanh kiếm bất ngờ xuyên qua như một phi tiêu thực thụ.
Một sự kết hợp hoàn hảo.
Chỉ nhìn vào cách thi triển kiếm pháp thôi cũng đủ thấy bọn họ đã phải tu luyện vất vả như thế nào trong thời gian qua.
Nhưng trong số tất cả đường kiếm đó, đường kiếm thu trọn ánh mắt của Nhữ Tư Côn chính là...
Xoẹt!
"Hự!"
Trong giây lát, thanh kiếm xuyên qua vai của một kẻ nào đó. Hắn hét lên đầy đau đớn và lùi về phía sau.
Thanh kiếm được rút ra thu hồi lại mà không hề có bất cứ động tác thừa nào. Gãy gọn.
Đường kiếm đó trông có vẻ không hề nhanh, nhưng không một ai có thể ngăn chặn. Thanh kiếm vẽ ra những kiếm lộ hoàn hảo mà không có bất kỳ động tác thừa nào, nhanh và mạnh hơn vẻ bề ngoài. Đó chính là kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết.
Chỉ bằng một động tác chân, nàng nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với đối phương rồi thi triển kiếm chiêu như một huyễn ảnh.
"Hự!"
Thanh kiếm được phân hóa trong chốc lát đồng thời chém vào vai và cổ chân của võ giả Băng Cung. Sau đó thanh kiếm được vung ra sau chặn một cách chính xác một thanh kiếm khác đang nhắm đến chấn thủy của nàng.
Phập
"Hự..."
Sự việc xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đến mức khó có thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra. Thanh kiếm của nàng ta từ khi nào đã xuyên qua chấn thủy của đối phương và găm sâu vào đó.
Đối phương nắm lấy thanh kiếm và nhìn Lưu Lê Tuyết bằng đôi mắt không thể tin nổi rồi từ từ ngã xuống bên cạnh.
Bịch.
Sau khi thu hồi thanh kiếm, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn quân địch.
Nàng lại định xông vào nhưng lại nghe được một giọng nói thì thầm bên tai. "Sư muội, hãy tiết kiệm sức lực!"
Lưu Lê Tuyết quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
Bạch Thiên giũ thanh kiếm đang dính máu rồi bước ra phía trước.
"Chưa đến lúc phải quá sức đâu"
Lưu Lê Tuyết không nói gì mà chỉ gật đầu.
Nhữ Tư Côn ngơ ngác nhìn khung cảnh đang trải dài trước mắt.
Trước khi sa cơ lỡ vận, hắn là đại trưởng lão của Băng Cung, là người chỉ dạy các cung đồ tại nơi này. Vì vậy mà hắn không thể nào hiểu được.
Hoa Sơn rốt cuộc là một môn phái như thế nào mà lại có thể bồi dưỡng ra các kiếm tu trẻ tuổi tài giỏi như thế này được chứ?
Thật sự là....
"Nàyyyyyy!"
Giật nảy.
Khi hắn còn đang mải mê đắm chìm cảnh tượng phía trước thì bỗng nhiên rùng mình trước một tiếng hét ầm ĩ.
"Vung kiếm thế kia hả? Hả?? Ôi trời ơi! Ta sắp điên rồi đấy! Thật tình mà!!!"
"..."
"Con ruồi đậu được lên cả kiếm rồi đấy! Mấy cái tên kia! Các người đến đây để chơi đấy à?!!!"
Mặc dù hắn cảm thấy rất mơ hồ về chuyện này, nhưng có một điều hắn khá là chắc chắn.
Tính cách của tên đó thật bẩn thỉu.
"Ô ô ô! Lên rồi!"
Phải đến lúc đó, các võ giả của Bắc Hải mới bắt đầu leo lên tường thành. Nhữ Tư Côn cũng vừa hay nhận ra điều đó và bắt đầu cao giọng.
"Đừng để các hiệp khách Trung Nguyên phải đi đầu nữa! Chúng ta là những võ giả đáng tự hào của Bắc Hải này!!!"
"Vâng, trưởng lão!!!"
"Đi thôi!"
Nhữ Tư Côn bắt đầu bay người lướt qua đầu các môn đồ Hoa Sơn.
"Ô?"
"Lão già vẫn khỏe mạnh phết nhỉ?"
Một giọng nói khó nghe vang lên, nhưng Nhữ Tư Côn đã hoàn toàn phớt lờ điều đó.
Việc mang những tạp niệm ra chiến trường là một việc nguy hiểm không khác nào kề cổ vào lưỡi kiếm của quân địch.
Ô ô ô ô!
Hai tay của hắn ta bắt đầu tỏa ra âm hàn khí công khủng khiếp.
Ngay cả khi hắn mới được giải phong ấn nội công, nhưng nói gì thì nói, hắn vốn là một người có năng lực có thể đối phó với Phòng Phiêu chỉ bằng một tay.
Bây giờ cơ thể hắn cũng đã hồi phục một phần nào đó, những võ giả bình thường của Băng Cung tuyệt nhiên sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
"Yaaaaaa!!!"
Băng sát cương khí tỏa ra từ hai tay của hắn ta toả ra bao phủ lên các võ giả Băng Cung.
Aaaaaa!
Hàn khí bộc phát, những kẻ bị cuốn vào hộc máu và ngã xuống.
"Woa...giỏi quá!"
"Vị trí trưởng lão quả nhiên không phải là cốt bài"
"Chết tiệt! Lạnh quá!!!"
Mặc dù liên tục nghe thấy tiếng gì đó rất khó chịu, vậy nhưng Nhữ Tư Côn bây giờ đã quyết định sẽ không bị cuốn vào các câu chuyện của các môn đồ Hoa Sơn nữa.
"Những kẻ ngoảnh mặt làm ngơ trước cái ác thì không phải là những võ giả đáng tự hào của Băng Cung nữa! Ta hôm nay sẽ định tội các người và xây dựng lại bầu trời thực sự của Bắc Hải"
"Tên phản tặc nhà ngươi còn dám lên giọng ư? Các người còn đứng đó làm gì? Giếtttttt"
Đội chủ Băng Tiễn đội hét lớn. Nhưng tình hình lại không diễn ra theo những gì hắn ta mong muốn.
Sự động viên của Nhữ Tư Côn đã tiếp thêm sức mạnh cho các võ giả Bắc Hải, bọn họ bắt đầu đẩy lui Băng Tiễn đội một cách thô bạo.
Đối với những kẻ chủ yếu sử dụng cung tên như Băng Tiễn đội khi phải đối đầu với những võ sĩ đang đằng đằng sát khí thì kết quả sẽ như thế nào cũng quá rõ ràng rồi.
'Chết tiệt, không thể như thế này được'
Rốt cuộc là hắn đã sai ở đâu.
Tường thành Băng Cung rõ ràng đã rất cao rồi.
Tường thành đã xây dựng chắc chắn đủ để có thể đưa số lượng nhất định binh lực lên đó.
Chính vì vậy số lượng người bảo vệ bên trên tường thành là có giới hạn.
Vậy nhưng, hắn đã luôn nghĩ rằng đó không phải là một vấn đề lớn. Lý do là gì ư? Vì chỉ cần bắn những mũi tên được cường hóa bởi nội lực vào những kẻ cố tình leo lên tường thành cao chót vót và trơn trượt đó cũng đủ để gây ra những thiệt hại to lớn cho đối phương rồi.
Vậy nhưng trong trận chiến lần này, tất cả mọi chuyện đều không diễn ra theo những gì hắn dự tính từ trước.
'Tất cả đều là do tên tiểu tử đó mà ra'
Chính là cái tên đứng phía sau các võ giả Bắc Hải.
Nếu không phải là do hắn, thì lũ quân phản loạn đã đổ máu toàn bộ trước khi leo lên được tường thành rồi.
"Hic!"
Nhưng mọi điều hối hận đều đã muộn màng. Lúc này hắn không còn cách nào khác ngoài tập trung vào tình hình hiện tại.
"Mở đường! Bên dưới sẽ lên chi viện! Chiếm chỗ phía trước cầu thang leo lên tường thành, tập trung phòng thủ..."
Ngay lúc đó.
'Ơ?'
Đội chủ Băng Tiễn đội ngay lập tức ngậm miệng lại vì cảm nhận được mối nguy hiểm. Gì vậy nhỉ?
Cái cảm giác này là?
Rõ ràng là không có gì khác cả, nhưng tại sao cơ thể hắn lại có cảm giác nguy hiểm đến phát ớn là thế nào nhỉ?
'Có cái gì đã thay đổi?'
Vậy nhưng cho dù hắn có cố gắng quan sát như thế nào chăng nữa vẫn không tìm ra điểm khác biệt. Chỉ là...
'Ơ?'
Không có.
Rõ ràng ban nãy hắn vừa mới nhìn thấy cái tên tiểu tử cười phá lên khiến hắn bối rối kia mà?
'Tên tiểu tử đó đi đâu rồi...'
Ngay lúc đó, bên tai hắn vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo như vọng ra từ mười tám tầng địa ngục.
"Mất cảnh giác trên chiến trường có chết cũng không hề oan ức"
Đội chủ Băng Tiễn đội xoay đầu lại theo phản xạ. Thứ xuất hiện trước mặt hắn lúc đó không phải là một con người là một lưỡi kiếm trắng đang tiến lại gần ngay trước mũi từ lúc nào.
Xoẹt
Âm thanh da thịt bị cắt vang lên một cách đáng sợ.