Chương 505 : Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì

Ma Giáo.

Khoảnh khắc cái tên ấy vừa được thốt ra, bầu không khí giữa các cung đồ Băng Cung bỗng trở nên thật kỳ lạ.

Đó là cái tên bọn họ muốn né tránh, nhưng lại chẳng thể tránh được.

Dù sao họ cũng là những người có tai mắt đầy đủ, làm sao lại không biết đến sự tồn tại của những kẻ hắc y đã tấn công Băng Cung vào thời điểm đó chứ?

Họ chỉ không muốn đào sâu hơn mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, cái tên Ma Giáo lại được thốt ra từ miệng của những người Trung Nguyên đang đứng trước mặt họ. Điều đó cũng có nghĩa là họ không thể né tránh thêm nữa.

Đúng lúc ấy, Tuyết Xuyên Thượng đáp trả bằng một tông giọng không cao không thấp.

"Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì."

"À, vậy là ngươi đang giả vờ không biết sao?"

Thanh Minh cười khẩy.

"Vậy cũng tốt."

Một nụ cười chế giễu.

Tuyết Xuyên Thượng vén môi, giận dữ nói.

"Ngươi! Ngươi định mị dân......."

"Ầy, ầy, được rồi."

Thanh Minh lại xua tay ngắt lời như thể hắn đang thấy rất phiền phức. Gương mặt Tuyết Xuyên Thượng méo mó trước hành động vô lễ ấy.

Thanh Minh thản nhiên nhún vai như thể Tuyết Xuyên Thượng phản ứng thế nào cũng được.

"Ta đã va chạm đây đó nên cũng biết được kha khá, dù sao đây cũng không phải việc cứ nói là sẽ giải quyết được."

Tuyết Xuyên Thượng nghi hoặc nhìn Thanh Minh.

Rốt cuộc hắn đang nói cái quái gì vậy?

"Đằng nào ngươi cũng không có ý định nghe những lời đúng đắn của ta. Vậy thì chúng ta cũng chẳng cần hạ kiếm xuống để nhiều lời với nhau nữa đâu nhỉ?"

"......."

"Ngươi cứ đợi tới khi xuống địa ngục rồi từ từ nghĩ đi. Bởi vì ngươi sẽ nhận ra mình đã sai ở đâu sau khi bị chém bay đầu ấy mà."

"Ngươi......"

Hai mắt Tuyết Xuyên Thượng hằn gân máu.

Một lũ tiểu tử hậu khởi chi tú lại đang phách lối đe dọa sẽ chém đầu hắn ư?

"......Hình như Trung Nguyên không biết dạy lễ nghĩa cho lũ trẻ ranh nhỉ. Bảo sao cái mỏ của ngươi lại dám láo xược đến thế."

"À, lễ nghĩa á hả?"

Thanh Minh bật cười như thể hắn thực sự thấy buồn cười.

"Ngươi đúng là một lão già hài hước. Ngươi đang bảo người sắp đâm kiếm vào cơ thể ngươi phải giữ lễ nghĩa với ngươi ư? Hay ngươi muốn ta nói 'Aigu, Cung chủ đại nhân à! Ta chém ngươi đây, ngươi hãy cẩn thận nhé.'? Làm vậy thì ngươi sẽ bớt đau hơn à?"

"......."

Tuyết Xuyên Thượng tức đến run người.

Máu nóng bắt đầu trào lên khi hắn thấy một tên ranh con láo xược đứng chống nạnh khua môi múa mép trước mặt mình.

"Để ta chống mắt lên xem ngươi còn có thể lớn lối như vậy khi cơ thể ngươi bị thiên trảm vạn lục hay không."

"Gớm, nếu cơ thể ta bị thiên trảm vạn lục thì làm sao ta nói được? Ngươi phải nghĩ trước khi nói chứ."

"Tên khốn kiếpppppp!"

Tuyết Xuyên Thượng cắn môi.

Thanh Minh mỉm cười mãn nguyện khi thấy môi Tuyết Xuyên Thượng bật cả máu. "Nếu ngươi thua, ta sẽ không để ngươi chết yên ổn đâu."

"Úi xời...... Chỉ cần nhìn ánh mắt thôi cũng thấy ngươi đang muốn giết người rồi."

Thanh Minh vừa đánh bằng kiếm, cũng vừa đánh bằng ngôn từ.

Các môn đồ Hoa Sơn theo Thanh Minh nhiều năm là những người hiểu rõ nhất, rằng đôi khi bị Thanh Minh đánh bằng ngôn từ còn đau hơn là bị hắn đánh bằng kiếm.

Bây giờ, Tuyết Xuyên Thượng cũng đang nhận ra sự thật đó.

"Bị sỉ nhục trước nhiều cung đồ thế này......"

Tuyết Xuyên Thượng là kẻ thù của bọn họ, và trên thế gian này tồn tại một ranh giới giữa địch với ta.

Nhưng thật đáng tiếc, ranh giới ấy lại không tồn tại với Thanh Minh.

"Và."

Thanh Minh nhìn các cung đồ Băng Cung với ánh mắt khác lạ sau khi đấu thắng võ mồm với Tuyết Xuyên Thượng.

"Có vẻ như các ngươi đều biết nhưng vẫn giả vờ không biết nhỉ?"

"......."

Lũ cung đồ né tránh ánh mắt của hắn.

Họ bị khí thế của hắn đè ép. Đến mức không thể hiên ngang đứng. Thanh Minh nhìn cảnh tượng ấy nở một nụ cười hiếm hoi.

"À vầng. Chỉ cần ngoảnh mặt đi mà sống thì các ngươi sẽ chẳng thấy có gì cản trở bản thân cả. Dù sao các ngươi cũng có thấy vui vẻ gì khi cứ cố đào sâu thêm đâu."

Một sự im lặng bao trùm. Tất cả mọi người đều không thể mở miệng nói được bất cứ điều gì.

"Nhưng các ngươi phải biết."

Thanh Minh nghiến răng nói.

"Nếu các ngươi không muốn loại bỏ một vết thương đang mưng mủ, thối rữa, thì cuối cùng, các ngươi sẽ phải chặt cả chân cả tay đi. Bởi vì một khi bỏ qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị nó, các ngươi sẽ chết."

"......."

"Bây giờ các ngươi phải lựa chọn. Chặt tay. Hoặc là chết."

Gương mặt của các cung đồ bắt đầu xuất hiện những biểu cảm phức tạp. Bạch Thiên nhìn thấy cảnh ấy thì định trấn tĩnh Thanh Minh.

Mặc dù Thanh Minh nói không sai, nhưng đối với Bạch Thiên, Thanh Minh không cần thiết phải nói ra những lời như vậy.

Tất nhiên là Hoa Sơn có lý do để ngăn chặn Ma Giáo, nhưng chẳng phải nơi này vẫn còn Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh hay sao?

Vậy nên việc này, Hoa Sơn không cần thiết phải ra mặt trước.

Đúng lúc Bạch Thiên định mở miệng, Lưu Lê Tuyết đã kéo tay áo hắn ngăn lại.

"......Sư muội?"

Bạch Thiên nghi ngờ nhìn nàng.

"Biểu cảm."

"Hửm?"

"Phía sau, biểu cảm."

Bạch Thiên bất giác quay đầu về phía sau khi Lưu Lê Tuyết vừa dứt lời. Và hắn đã nhìn thấy các võ giả Bắc Hải nghiêm túc đứng xếp hàng.

Rõ ràng khi nãy bọn họ còn đang tràn ngập căng thẳng khi nhìn thấy số lượng các cung đồ Băng Cung nhiều gấp mấy lần.

Mặc dù bọn họ đã đánh cược cả tính mạng của mình mà chạy tới đây, thế nhưng, khi tận mắt chứng kiến, họ mới nhận ra toàn lực của hai bên có sự cách biệt lớn đến mức nào.

Nhưng bây giờ...... dường như đã có gì đó khang khác. Mặc dù rất căng thẳng, nhưng sự căng thẳng của họ lại tràn ngập một niềm tự hào kỳ lạ.

'Đây chính là thứ được gọi là danh phận sao?'

Hắn biết.

Tất cả các võ giả của Bắc Hải tới đây là vì muốn lật đổ Tuyết Xuyên Thượng, đưa Tuyết Duy Bạch lên vị trí Cung chủ.

Thế nhưng đó vẫn chưa phải là một danh phận hoàn hảo.

Mặc dù Tuyết Duy Bạch là người thuộc huyết thống trực hệ của Bắc Hải, tuy nhiên, việc phân biệt rạch ròi một ai đó có phải thuộc huyết thống trực hệ hay không không đồng nghĩa với việc phân biệt thiện và ác.

Ma Giáo thì khác.

Nếu đã từng một lần nghe tới cái tên Ma Giáo, thì chẳng ai lại không biết việc bắt tay với Ma Giáo là một điều cấm kỵ. Bởi vì đó là một tội ác không cần phải bàn cãi thêm nữa.

Thanh Minh đã cho những người đứng phía sau một danh phận vững chắc đến mức tuyệt đối không thể bị lung lay. Và khi có được danh phận, con người cũng sẽ tự tin hơn.

Ánh mắt của Bạch Thiên dán chặt vào sau lưng Thanh Minh.

'Tên tiểu tử đó......'

Tuy hắn tự tin rằng mình đã hiểu tương đối về tên tiểu tử Thanh Minh này, nhưng Thanh Minh lại luôn cho hắn thấy một bộ mặt hoàn toàn mới.

Hắn không cần thể hiện bản thân quá mức, cũng chẳng cần cao giọng, nhưng lại có thể đứng trước mặt rất nhiều người, dẫn dắt họ một cách tự nhiên.

Bạch Thiên nhăn mặt. Đó là việc dù có lấy hết dũng khí hắn cũng không thể làm được. Tấm lưng ấy.

Tấm lưng ấy đang phải dẫn dắt bao nhiêu người đây?

Mỗi khi cảm nhận được điều ấy, Bạch Thiên lại thấy tấm lưng của hắn vừa tin cậy, vững chãi, nhưng cũng vừa có một chút xa lạ.

Đúng lúc đó.

Nhận thấy bầu không khí đang biến chuyển theo chiều hướng không tốt, Tuyết Xuyên Thượng cao giọng.

"Ngươi biết gì về Bắc Hải mà dám ăn nói lung tung như vậy chứ?"

Đó là một giọng nói tràn đầy nộ khí.

"Bắc Hải là một vùng đất cằn cỗi. Những kẻ đến từ Trung Nguyên ấm áp và phì nhiêu như các ngươi thì biết gì mà nói chứ?"

"Ngươi nói lạ thật."

Nhưng lần này Thanh Minh cũng chỉ cười.

"Dù là màu mỡ hay khô cằn, thì vẫn có những việc con người nên làm và không nên làm. Nếu ngươi muốn dùng lý do đây là một vùng đất khô cằn làm cái cớ, thì ngươi cũng không được phép xua đuổi tiền nhiệm Cung chủ mới phải."

Gương mặt của Tuyết Xuyên Thượng méo mó hệt như ác quỷ khi thấy hắn nhắc đến tiền nhiệm Cung chủ.

"Tên khốn này......"

Thanh Minh quay đầu lại.

Nhận được ánh mắt của hắn, Nhữ Tư Côn gật đầu bước ra. Thanh Minh đã trải thảm rồi, bây giờ sẽ đến lượt ông ta cuộn lại.

Nhữ Tư Côn nhìn Tuyết Xuyên Thượng bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Tuyết Xuyên Thượng."

Ông ta không gọi Cung chủ, mà là Tuyết Xuyên Thượng.

Chỉ một câu nói ngắn gọn cũng đủ để cho thấy ông ta không công nhận Tuyết Xuyên Thượng là Cung chủ.

"Ngươi đã phạm phải ba tội."

"......."

"Tội thứ nhất, lôi kéo những kẻ không được phép lôi kéo."

Giọng của Nhữ Tư Côn dần vang vọng.

"Tội thứ hai, bắt tay với bọn chúng ám sát tiền nhiệm Cung chủ rồi tự mình chiếm đoạt vị trí ấy. Và tội thứ ba, đẩy người dân Bắc Hải vào tay của lũ ác quỷ đó, khiến mọi người rơi vào thống khổ."

Tuy tội lỗi của mình đang được phơi bày trước tất cả mọi người, thế nhưng, gương mặt của Tuyết Xuyên Thượng lại có chút yên bình.

"Ta, và tất cả mọi người! Hôm nay, ngay tại đây, sẽ kết tội ngươi và đưa người kế vị thực sự của Băng Cung lên vị trí Cung chủ. Bọn ta sẽ xua đuổi tất cả những thứ dơ bẩn dám xâm chiếm vùng đất Bắc Hải này!"

Giọng của Nhữ Tư Côn vang vọng khắp thành.

Ánh mắt sắc bén của ông ta hướng về phía các cung đồ Băng Cung.

"Các ngươi cũng vậy. Các ngươi định sống như một con chó của tên gian ác đó đến bao giờ! Đây, đây mới chính là cốt nhục thực sự của Bắc Hải! Là cốt nhục thực sự sẽ gây dựng lại Bắc Hải đã sụp đổ!"

Nhữ Tư Côn nhẹ nhàng xoay người sang một bên.

Để lộ ra một đứa trẻ đang đứng trước mặt Hàn Lý Minh.

"......."

Chỉ cần liếc mắt thôi bọn họ cũng có thể nhận ra.

Đứa trẻ này giống tiền nhiệm Cung chủ đến mức không ai có thể phủ nhận nó không phải con của người ấy.

Kẻ dao động.

Người chao đảo. Và có cả người nghiến răng ken két.

Bên trong thành bắt đầu nóng ran như một lò luyện kim đang sôi sục.

"Các ngươi có thể sửa sai ngay bây giờ! Các ngươi hãy đứng về phía lẽ phải, cùng ta chung sức đánh bại kẻ thủ ác đó. Ngay lập tức! Có như vậy, tất cả những sai lệch mới có thể trở về đúng vị trí của nó!"

Giọng Nhữ Tư Côn tràn đầy sức mạnh.

Đó là ý chí mà ông ta chưa bao giờ đánh mất trong suốt nhiều năm chịu khổ cực ở mỏ băng tinh đó. Bởi vì đó là đức tin của một võ giả già luôn chờ đợi đến ngày đánh bại Tuyết Xuyên Thượng, đưa Băng Cung trở về con đường đúng đắn.

Thế nhưng.

Chỉ có một sự tĩnh lặng bao trùm.

Không có ai phản ứng lại tiếng hét sôi sục của võ giả già ấy.

Không có tiếng hét hưởng ứng, cũng chẳng có tiếng hét quyết tâm. Chỉ có một sự tĩnh mịch như tờ lạnh lùng bao trùm.

Gương mặt Nhữ Tư Côn thoáng chút bàng hoàng.

"......Đừng do dự nữa!"

Giọng ông ta càng lúc càng cao.

"Nếu như bây giờ các ngươi theo bọn ta, thì bọn ta sẽ không truy cứu tội lỗi của các ngươi! Tất cả mọi thứ sẽ được chôn vùi. Chỉ tập trung vào việc phục hưng Băng Cung......"

"Với tên tiểu tử đó hả?"

Đúng lúc ấy, giọng nói của Tuyết Xuyên Thượng đã lạnh lùng cắt đứt tiếng hét sốt ruột của Nhữ Tư Côn.

"Hay là Nhữ trưởng lão. À không, bằng Nhữ Tư Côn ngươi ư?"

"......Tuyết Xuyên Thượng."

Khóe miệng Tuyết Xuyên Thượng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

"Ta cứ tưởng các ngươi phải có một kế hoạch khủng khiếp nào đó mới dám xông thẳng vào đây như vậy. Không ngờ, niềm tin của ngươi lại chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này thôi sao?"

"Tên khốn khiếp! Đây chính là cốt nhục thực sự của Bắc Hải......"

"Thì sao?"

"......."

Thấy Nhữ Tư Côn cứng miệng, Tuyết Xuyên Thượng lắc đầu.

"Lão già lẩm cẩm. Cho dù nó có là cốt nhục của Bắc Hải đi chăng nữa, thì cũng vậy mà thôi. Ta mới là người kế tục huyết mạch của Tuyết gia. Và ít ra, ta cũng đã giành được và đứng ở nơi này bằng chính đôi chân của mình."

"......."

"Rốt cuộc tiểu tử đó có thể làm được gì chứ? Ngươi nghĩ tất cả mọi người sẽ theo nó chỉ vì nó là người mang trong mình huyết mạch của Tuyết gia ư? Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ chĩa kiếm vào ta chỉ vì lý do đó thôi ư? Đúng là một lũ đáng thương."

"Đừng cố tình nói xằng bậy nữa, đồ khốn!"

Khác với Nhữ Tư Côn đang tràn đầy phẫn nộ, Tuyết Xuyên Thượng đã hoàn toàn lấy lại sự thư thái. Tình thế bị đảo ngược.

"Những kẻ cứng nhắc luôn tin rằng suy nghĩ của mình chính là chân lý. Đó cũng là lý do tại sao các ngươi lại thua."

"Tên gian ác này ngươi đang nói nhảm cái....."

Đúng lúc ấy, Thanh Minh lạnh lùng xen vào.

"Đủ rồi."

Nhữ Tư Côn kinh ngạc nhìn Thanh Minh. Ông ta biết mình không nên nói như vậy, nhưng vì tình hình hiện nay đang hỗn loạn, nên ông ta không thể kìm được mà nói.

"Ngươi nói cái gì đủ hả?!"

Thanh Minh chỉ cười nhẹ trước sự phẫn nộ của ông ta.

"Lão ngây thơ thật đấy."

"......."

"Lão tưởng bọn họ không biết đúng sai nên mới không đứng ra sao? Nhưng dù biết đâu là đúng, đâu là sai, bọn họ vẫn không ra mặt đấy thôi. Bởi vì bọn họ không muốn chết, không muốn bị thương. Ngươi tưởng bọn họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ rồi đứng về phe yếu chỉ vì lý do đó thôi à?"

Giọng nói điềm đạm, trầm thấp của Thanh Minh vang vọng.

"Những người tin và đứng về phe đúng sẽ cảm nhận được giá trị tuyệt vời của bản thân mình. Nhưng nếu nhìn những kẻ đang đứng ở phía đối diện, thì lão sẽ thấy điều đó chẳng là gì với chúng. Bởi vì, giá trị ấy cũng chẳng bằng cái dằm đang cắm trên chân chúng."

"......."

Hắn đã chứng kiến điều đó đến mức chán ngấy.

Bởi vì chiến tranh làm cho con người ta lộ rõ bộ mặt thật của mình.

Kẻ luôn nói về tình bằng hữu lại bỏ mặc đồng đội để sống. Kẻ luôn luận bàn về tận trung lại bỏ mặc người hắn tháp tùng mà chạy.

Những kẻ luôn tôn sùng và thông hiểu tất cả mọi thứ về hiệp nghĩa lại bỏ mặc người đã hy sinh vì Trung Nguyên, chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của mình.

Thanh Minh đã nhìn thấy và trải qua tất cả chuyện đó.

Hỏi hắn có thất vọng không ư?

Đương nhiên là hắn thất vọng.

Thất vọng vì bản thân yếu đuối, tuy giữ được giá trị của bản thân, nhưng lại chẳng thể sống sót đến cuối cùng.

Soạt.

Thanh Minh chầm chậm rút Ám Mai Kiếm ra.

"Hiệp nghĩa."

Hắn nhe răng cười, gương mặt hắn kỳ dị tới mức khiến người khác phải thảng thốt.

"Chẳng có gì bất lực hơn khi lão không có sức mạnh để cáng đáng nó."

Và thật bất ngờ khi người đồng tình với hắn lại là Tuyết Xuyên Thượng.

"Ngươi nói đúng."

Hắn cười nhạo Thanh Minh.

"Nhưng điều đó không ứng với ngươi rồi? Bởi vì bây giờ ngươi đâu thể làm được gì?"

"Ngươi đừng hiểu lầm."

Một giọng nói đáng sợ phát ra từ miệng Thanh Minh.

"Bởi vì chẳng có gì khác biệt đâu."

Vừa dứt lời, các môn đồ Hoa Sơn lập tức bao quanh Thanh Minh.

Điều đó cũng có nghĩa, bọn họ sẽ đồng hành cùng Thanh Minh, dù hắn có làm gì đi chăng nữa.

Cảm nhận được các môn đồ Hoa Sơn đang ở xung quanh mình, Thanh Minh hoan hỉ vén khóe môi.

"Ta sẽ cho ngươi thấy."

Hai mắt hắn bắt đầu phát ra lục quang.

"Hoa Sơn có sức mạnh để cáng đáng niềm tin ấy!"

Xoẹt!

Các môn đồ Hoa Sơn nhất tề rút kiếm.

"Sư thúc! Sư huynh!"

"Được!"

"Xông lên!"

Thanh Minh đạp chân xuống đất.

Các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên cũng đạp đất cùng xông về phía các cung đồ Băng Cung.

Kẻ địch đông đến mức bọn họ không nhìn thấy điểm kết thúc.

Bảy chấm đen xuyên thẳng vào giữa hàng ngàn cung đồ Bắc Hải Băng Cung giống như những vì sao băng đang lao thẳng xuống núi tuyết trắng xóa.